[HS] Chương 1

Tất cả các nhân vật, bối cảnh, chi tiết trong truyện đều là hư cấu.
...

Ta không thể tin được! Thực tế là không thể tin được! 

Con người theo thời gian trở nên văn minh và nói bộ hơn, vậy tại sao lại có một vài cảnh giác sảng khoái, theo thời gian trở nên ngu hơn, như ta? 

Thời đại mà ta đang thấy chính là chế độ xã hội nô lệ - phong kiến ​​tập quyền. Một người mang đầy đủ nhận thức về tiến bộ và nền văn minh của tân thời đại, nhưng có đầy đủ các quyền mà điển hình chính là quyền con người lại phải nhìn thấy cảnh con người áp bức con người.

Ta thực sự rất muốn trốn tránh thực tại này, tự động vẫn hay cái gì đó từa tựa thế cũng được, miễn là có thể thoát khỏi chế độ kiến ​​trúc mà cả thế giới đấu tranh Cô gái này, ta đều chấp nhận. Nếu ta là một dân nữ tầm thường thì không sao, đều có các khả năng tự tử. Hoàn cảnh thì hay rồi. Ta là một Hoàng hậu...

Thực sự muốn Cưng tiếp tục để chửi cái số phận của ta quá đi mất

- Hoàng hậu, sắc mặt của người rất nhạt nhạt. Người đã học tâm lao động rồi. Thần sông được tìm thấy trong đêm vất vả tự tìm thấy hổ.

Lại còn mấy bà thím này nữa. Để cho ta một chút bình yên yên đi, còn người ta vào buổi trà chiều này. Thứ nhất, ta khổ tâm lao lực ở chỗ nào chứ, anh là đang chê hoàn cung tuổi cao sức yếu thì có. Thứ hai, giọng của chậm, nghe dẹo quá, nhưng không hề giả trân, ta nói thật đấy.

Ta nâng cốc trà, uống trà trong miệng, ra nhịp bình tĩnh và tao nhã. Thực sự ta chưa muốn trở thành thành viên học sinh của sân khấu điện ảnh. Cẩn thận đấy, bây giờ hãy ném bỏ đầu những thứ bằng ấm trà trước mắt!

- Tam tỷ nói rất phải, cố gắng lại Hoàng thượng cũng không thường xuyên đến Tùy Lâu Cung của Hoàng hậu, nên người mới gần gũi như vậy.

Người vừa nói lá gan không nhỏ, chiến đấu giá cả nhân vật mà lịch sử gọi là thiên tử.

- Ý muội là Hoàng thượng không làm tròn hoàn phận phụ quân với hoàng cung?

- Thần điêu tới gan.

Cúi đầu nhanh chóng! Ta tiếp tục cà khịa mấy bà thím thích lắm chuyện, sân si:

- Các vị trí có sự khác biệt giữa Hoàng hậu và phi tần là gì không? 

Bọn họ im lặng nhìn ra được ý kiến ​​​​trong câu hỏi của ta, không gian đang im lặng bị phá vỡ bởi một nhân vật mà Ninh giờ được gọi là "Tam tỷ lệ" gì đó. Vậy là hình ảnh đã tiếp tục chiến đấu trong cuộc chiến bằng miệng này ư? Cũng thú vị đấy.

- Dạ thưa...hoàng hậu là thất bại chính còn phi tần chỉ là cộng thêm. Nhưng có những nam nhân lại yêu chiều rút của mình hơn chính thất đấy ạ.

Sau câu nói đó là những tiếng cười khúc khích. Ý các tiểu Hoàng thượng cũng là một trong số đó? Được. Ta tiếp tục "bổ sung" cho câu trả lời vừa phải:

- Hình thức. Khi một bậc đế vương lập hậu sẽ thiên di địa địa, chọn ngày lành tháng tốt, phần trăm họ vui mừng. Tức là, ngoại trừ danh phận như muội nói, hình thức lập hậu trang trọng hơn tuyển phi rất nhiều lần.

- Dám hỏi Hoàng hậu, trang trọng hơn là trang quan trọng hơn ở chỗ nào?

Ta đã thấy một chút bối rối trong ngữ điệu này, được, vậy để ta giải thích cho nhé:

- Tuyển phi thật ra có rất nhiều cách. Nhưng cách phổ biến nhất chính là: Cho thái giám mang chiếu của vua đến cho nữ nhân được chọn rồi đi, mấy ngày sau sẽ có xe của hoàng cung đưa đi - Ta ngừng một chút, để uống trà, rồi kết luận - Lập hậu bái nọi kia, giáo hội này khác; tuyển phi chỉ có một thái giám, một bản chiếu của vua, một tiếng "khâm thử", một đoàn người triều đình. Như vậy đủ biết bên nào bên nào hơn bên nào, đúng không?

- Hoàng hậu anh minh

bọn họ đồng loạt trả thù rồi hô một câu. Thật ra, ở thế kỷ hai mươi mốt, ta cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng nhiều lúc rất trẻ con, muốn tranh luận đến cùng, sau đó, hả hê trong lòng một cách nông cạn, hì hì.

- Trà ngon. hôm nay hoàn thành mệt mỏi rồi, muốn về nghỉ yên trước. Các vị trí, cảm ơn đã đến.

Ta nhìn ra mà, nhìn ra mà. Tì nữ đi sau ta và mấy người kia đều đang vẽ lên mặt hai chữ "ngạc nhiên". Một là, từ "cảm ơn"...ờm...nghe có vẻ hơi hiện đại nhỉ? Nhưng ta có lí do, ta đến đây chưa được một tuần, tất nhiên khẩu ngôn ngữ cũng chưa hòa nhập và thích nghi được với thời đại này. Hai là, họ ngạc nhiên vì ta cảm ơn họ. Nghĩ đến đây ta lại cảm thấy có thu ái. Xã hội thời này quan niệm chiều trên thì không cần cảm thấy biết ơn chiều dưới, còn chiều dưới sinh ra là nghĩa vụ phục tùng người bề trên, thế nên, hai chữ "cảm ơn" này ta cảm thấy rất giá rẻ khi được nói ra từ miệng của một người mà thân phận của người đó là Hoàng hậu, sau này nên nói nhiều một chút.

Từ nhỏ ta được dạy thời gian cực kỳ quý giá. Buổi trà chiều này diễn ra gần ba tiếng đồng hồ rồi đấy. Thật sự là...ta cũng muốn cảm ơn bản thân mình nữa, đã dũng mãnh ngồi vững hơn hai tiếng đồng hồ. Ây da, mo của ta, ê ẩm cả rồi.

Ta về đến Tùy Lâu Cung. Nơi này là nơi của Hoàng hậu sao? Vải đẹp. Ta nhìn ngang dọc, quan sát từ tổng thể, các loại gỗ cấu hình nên nơi này rồi đến chi tiết, những thứ dùng để trình bày biện pháp trang trí được giải quyết, chọn lọc kỹ thuật lưỡng. 

Hai cung nữ phía sau ta đang rất ngạc nhiên, hai người họ nhìn ta, đúng lúc ta cũng quay lại. Tầm mắt từ cung nữ thứ nhất, ta nhìn sang cung nữ thứ hai, bọn họ ngay lập tức chào đầu. Te thật nhỉ?! Ta lập tức chạy đến trước mặt họ. Hành động này của ta khiến họ càng trở nên sâu sắc hơn, càng có vẻ e dè hơn. Ta bắt đầu thăm dò:

- Tên và tuổi của hai người, có thể nói cho ta biết được không? 

Bọn họ tất nhiên không trả lời, có lẽ là sợ hãi, được nên ta mở đường giúp họ. Nói đi, nói đi, ta dạo này trong tâm có bệnh, không nhớ được cả tên và tuổi hoàn thiện của mình.

- Tiểu nữ là Thùy Trâm, mười chín tuổi - người thứ nhất lên tiếng

- Tiểu nữ là Lệ Hằng, mười bảy tuổi - người thứ hai trả lời theo

- Tốt tốt tốt. Trên dưới đất nước này, ta chỉ tin tưởng hai người. Chuyện là ta rất muốn xuất cung nhưng nếu cứ thế này ra ngoài sẽ rất nhiều người đi theo, cực kỳ phiền phức. Vậy hãy làm thế này đi, ta sẽ cải trang thành thảo dân, Thùy Trâm ngươi mặc y phục của ta, còn Lệ Hằng canh ngoài của, đừng để ai vào đây đến khi ta trở lại. Thế nhé!?

Im lặng. Ta bèn bày ra bộ mặt nghiêm nghị:

- Đây là mệnh lệnh

- Chúng tiểu nhân tuân lệnh

Trong khoảnh khắc đó, ta lại cảm thấy chột dạ. Vừa rồi ta nói trang tâm có bệnh mà có bệnh lại muốn xuất cung, nếu trúng phong hàn thì...Ta lập tức tự sửa:

- Hộ vệ của ta, phải rồi, ta sẽ đi cùng hắn, nên các ngươi không cần sợ ta bị thích sát ngoài đường. Bảo hắn chuẩn bị xe ngựa.

Sau đó ta tiến hành công việc: "rời khỏi hoàng cung". Tất nhiên vẫn có một hộ vệ tự xưng Tăng Chí Vĩ đi theo sau. Khí chất người này hơi lãnh đạm cùng với khó gần. Kinh đô thời xưa quả nhiên rất đẹp. Không nhìn ra sự đói nghèo ở người dân, đặc biệt là trên đường tuyệt đối không có người hành khất cho thấy triều đại này cực kỳ thịnh trị, lấy đời sống người dân đặt lên trên. Ừm, rất tốt.

Trên đường, ở một góc có rất nhiều người tụ tập lại xem xem cái gì đó có vẻ rất thu hút. Ta cũng chạy vào xem thử. Xuyên qua lớp người, một thiếu niên bị hai ba người trạc tuổi cậu ta "bắt nạt hội đồng". Cậu thiếu niên ấy dùng hai tay ôm đầu, dáng vẻ đầy chật vật, đau đớn. Ta thật sự muốn giúp cậu ấy, nhưng có người còn nhanh hơn ta, là Tăng Chí Vĩ. Hắn hét lên một tiếng "Này". Đám nhóc kia quay đầu lại, cậu thiếu niên kia vẫn co ro. Tăng Chí Vĩ cảnh cáo bọn nhóc kia:

- Cậy nhiều đánh ít. Hèn hạ.

- Vị huynh đài này, bây giờ huynh đánh bọn ta giải vây cho nó chẳng khác nào là cậy lớn đánh bé rồi. - Một đứa cãi lại, mồm mép không tệ. 

Con nhà ai không biết, chỉ biết rất xứng đáng làm đồ đệ của ta.

- Nói hay lắm, biết vậy còn không mau cút? - Tăng Chí Vĩ này thật sự không muốn đánh trẻ con!

Bọn trẻ đó nhanh chóng rời đi, sau đó người dân cũng tản đi chỗ khác. Nhanh vậy sao? Không có màn đánh trả ư?

Ta nhìn cậu thiếu niên này. Mặt mũi thâm tím, khóe môi còn chảy máu, y phục lấm lem, dính đầy đất cát nhưng không hề toát lên vẻ sợ hãi mà ngược lại, ngạo khí của cậu bé này không ít. Khuân mặt thanh tú còn có vẻ hơi lì đòn. Y phục nhìn qua cũng thấy được không phải loại hạng ba, hình như được làm từ lụa quý. Tóc cậu hơi rối nhưng được búi lên cao ráo, tổng thể được chải chuốt cẩn thận. Cậu bé này, không phải con nhà quan văn thì cũng là con nhà quan võ.

- Đệ đệ à, em bị thương rất nặng, chúng ta đến bệnh xá nhé?

- Không, đừng - Ngữ điệu khi trả lời có sự hoảng loảng ở trong.

- Vậy, nhà đệ ở đâu? Để bọn ta đưa đệ về?

- Vương phủ.

- ?!?

Nhận xét