[HS] Chương 2

Đây là người của Hoàng tộc? Còn là một vương gia? Lúc đầu còn tưởng người ta là hoàng tử a. Cậu thiếu niên ấy dán mặt xuống đường, không nhìn về phía ta:

-  Đa tạ đã giúp - Lời vừa cất, cậu ngẩng đầu lên miệng định nói gì đó - Ta có thể tự... - Đồng tử trong mắt mở to khi nhìn thấy ta, đầu lại vội cúi xuống - Hoàng hậu...

Chỉ cần nhìn thấy ta, cậu bé ấy có thể gọi hai tiếng "Hoàng hậu". Cả Tăng Chí Vĩ kia nữa. Hắn vốn dĩ biết cậu là Vương gia nên mới bảo vệ cậu ta, nhưng hắn không hô hào đây là con cháu hoàng thất vì không muốn gây chú ý với người dân. Người này cũng có thể đang đi vi hành ngoài cung, giống bọn ta.

Vị kia quay về phía "vệ sĩ Tăng":

- Chuyện ngày hôm nay, ta biết, Hoàng hậu biết, ngươi biết, hoàng cung không nên có người biết.

- Vâng, thưa Yên Vương.

A, phải rồi, nếu Yên Vương kia là Hoàng tử thì bệ hạ cũng phải bốn mươi tuổi rồi. Vương gia tuổi đời còn nhỏ thế này, đức vua bệ hạ mới có thể trẻ đẹp để ta "xơi" được chứ. Nghĩ đến đây, trong đầu ta lại xuất hiện vài suy nghĩ không hay cho lắm. Chậc, người ta là Hoàng đế bệ hạ.

- Thần đệ có việc cần đi trước, cáo từ. 

Một cậu nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn, lại vừa bị mấy người đồng trang lứa đánh đập cho thừa sống thiếu chết, các vết thương chưa khép miệng, xung quanh không một hộ vệ đi theo. Bộ dạng của người này thê thảm vô cùng, nhìn vào không thể không thương hại. Nhưng lòng tự tôn của con người không cho phép người khác thương hại mình. Ta đứng dậy, lên tiếng:

- Muốn đi? Không dễ như vậy.

Lời vừa dứt, ta quay đi kiếm ngựa, vì ta nhớ ra bọn ta xuất cung bằng xe ngựa của hoàng cung, nếu tiếp tục sử dụng e là hơi bất tiện. Lúc quay lại, hai tay ta dắt hai con ngựa đi đến.

- Hai con ngựa này, để làm gì? - Yên Vương lên tiếng hỏi

- Để đi - Tăng Chí Vĩ thay ta trả lời

Sau đó Tăng Chí Vĩ bế cậu bé nào đó, đặt người ta gọn gàng ở phía sau trên lưng ngựa, bản thân hắn cũng lấy đà mà trèo lên ngồi phía trước. Hành động và lời nói lúc đó của hắn khiến ta hiểu được: Tăng Chí Vĩ này bình thường lãnh đạm, nhưng làm việc đâu vào với đấy. Thấy ta mang hai con ngựa đến liền hiểu được: Yên Vương không thể một mình cưỡi ngựa, cần có người khác đi cùng. Người khác đó, không lẽ lại là ta? 

Ta cũng lên ngựa, rồi dạy đời tên nhóc mới lớn kia:

- Đệ nhìn bộ dạng của mình còn có thể đi đâu một mình sao? Bọn ta dẫn đệ đi chơi một chút.
...

Tùy Lâu Cung

Hoàng bào bay bay, nhẹ nhàng chuyển động theo bước chân đi. Tóc đen dài đến lưng chuyển động dưới ánh mặt trời, lấp lánh, lấp lánh. Môi mỏng cong lên một đường nhẹ, núm đồng tiền hiện ra, nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

"Hoàng thượng giá đáo..."

Tiếng truyền từ xa khiến Thùy Trâm và Lệ Hằng dấy lên cảm xúc hoang mang, hoảng loạn. Đặc biệt là Thùy Trâm - vị Hoàng hậu giả đang nằm trên giường, cô nằm nghiêng người, một tay đưa lên che mặt

Hoàng thượng đứng trước cửa Tùy lâu cung, Lệ Hằng cúi đầu, giọng run run, thưa chuyện:

- Xin bệ hạ thứ tội cho nô tì, Hoàng hậu bị bệnh, hiện tại không muốn tiếp xúc với người khác. 

Hoàng thượng, hắn dường như nhìn ra được  sự sợ hãi đang được che lấp bởi vẻ điềm nhiên cố ngụy tạo của người trước mặt. Giọng vẫn ôn nhu, thậm chí còn có cả sự dịu dàng ở trong:

- Kể cả trẫm ư? 

Trường công công đằng sau Hoàng thượng hiểu được điều gì đằng sau sự dịu dàng kia, bởi vì nụ cười này càng rực rỡ, sức công phá càng tăng cao, ông ấy lên tiếng:

- Còn không mau tránh đường cho bệ hạ?

Đối với các thế lực cao hơn, thế lực thấp tất nhiên không thể phản kháng. Người mặc Hoàng bào một mình xông vào trong. Môi mỏng tiếp tục cong lên, đã tách ra hai bên để lộ kẽ răng trắng ngần. Chắc chắn trong Tùy Lâu Cung này có gì đó che che giấu giấu nên mới cản người vào. A, thấy rồi.

...

Hai con ngựa phi nước đại, đang băng qua một rừng bạch dương rậm rạp. Hai bên của đường mòn, vòm cây bạch dương cao ngất tạo vòng cung. Ngựa tiếp tục phi. Cây đã thưa dần đi. Dần dần, hai bên đường lộ ra những thảm cỏ xanh, rực rỡ dưới ánh dương. Ngựa hí lên rồi dừng lại. 

Ba người họ xuống ngựa. Chân chạm vào mặt cỏ, khứu giác cảm nhận mùi hương của tự nhiên, thị giác thấy được chân trời màu xanh tiếp giáp với đồng cỏ màu xanh, còn có mấy con bò đang thong dong...đứng im. Ngút ngàn.

Tăng Chí Vĩ đi đi mấy bước, ngồi xuống, cuối cùng nằm rạp xuống thảm cỏ, mắt nhắm lại. Thừa Kim Oanh và Lăng Kính Hoa cũng ngồi xuống .

- Ây da, nói là đi chơi nhưng chúng ta chỉ có thể đi như thế này. Nhưng cũng hay mà, đúng không?

Thừa Kim Oanh đặt câu hỏi cho hai nam tử bên cạnh, quay sang, chỉ toàn sự im lặng. Nếu cứ thế, họ sẽ chỉ có thể ngồi đây ngắm bò đến tối rồi hồi cung. Thừa Kim Oanh nhận thấy không thể để chuyện đó xảy ra, nàng có thể sẽ thử hỏi trực tiếp một trong hai. Tăng Chí Vĩ kia không được, khắp người tỏ ra khí chất khó gần, vậy chỉ có thể là... Hãy bắt đầu bằng việc hỏi tên.

- Yên Vương này...

Lời còn chưa dứt, đối phương đã chen ngang.

- Xin Hoàng tẩu đừng dùng kính ngữ, thần đệ...

- Vậy ta nên gọi đệ là gì?

- Tên húy của thần đệ là Lăng Kính Hoa

- Tiểu Hoa!

Đầu vẫn còn cúi, Lăng Kính Hoa lí nhí, lẩm bẩm gì đó trong miệng. 

- Đệ vừa nói gì đó, nói lại nghe coi - khẩu khí như ra lệnh 

- À a...thần đệ tự thấy "Tiểu Hoa" nghe giống tên nữ nhân hơn.

- Xem đệ kìa, buồn cười thật, ta tuyệt đối sẽ không ăn thịt đệ đâu, hơn nữa chúng ta đang ở ngoài cung mà nên hãy nói chuyện như hai tỷ đệ. Không cần quá câu nệ.

Sự căng thẳng của Lăng Kính Hoa đã giảm xuống. Cậu gật gật đầu tỏ ý hiểu những gì Thừa Kim Oanh vừa nói.

- Vậy đệ bao nhiêu tuổi rồi?

- Thần đệ...đệ mười bốn tuổi

- À...mười bốn tuổi cũng là một tuổi đẹp - Ngừng một chút - Đệ...có bị áp lực khoa cử không?

Câu hỏi được đặt ra. Hai người họ đồng thời nhìn nhau. Thừa Kim Oanh lại nhìn về phía chân trời tiếp tục nói:

- Khi ta bằng tuổi đệ, phụ mẫu của ta bắt ta học đủ thứ. Chỉ cần ta mang về kết quả không như ý, mẫu thân sẽ nổi trận lôi đình. Phụ thân ta lúc ăn cơm với các vị đại nhân khác, nghe họ nói về con cái họ đạt được cái này, thành thạo cái kia; ông ẩy chỉ lặng lẽ ngồi ăn, khi được hỏi ông ấy sẽ phô bày hết tất cả tật xấu của ta trước mặt người ngoài.

Thừa Kim Oanh dừng lại một chút, nuốt nước bọt cho qua cổ họng. Tăng Chí Vĩ có hơi mở mắt.

- Về đến nhà, phụ thân hoặc là đem ta ra so sánh với người khác hoặc là đánh ta. Lúc đó ta thiết nghĩ những thành tựu mà phụ mẫu muốn ta đạt được rốt cuộc cũng chỉ là vì thể diện thôi sao?

Cả ba im lặng

- Sau đó, người ta gọi ta là nhi đồng mất não. Ta cũng nghĩ mình thật sự không có năng lực.

- Vậy năng lực nào đưa người lên làm Hoàng hậu vậy ạ? - Tăng Chí Vĩ chen ngang toẹt một câu.

Hai người kia quay sang nhìn hắn, rồi lại nhìn nhau. Lăng Kính Hoa nhìn cảnh sắc trước mặt, lên tiếng, tâm trạng đã thoải mái hơn:

- Thật ra năng lực của một người không quyết định bởi lời nói của những người khác. Thế nên, Hoàng tẩu không nên nghi ngờ năng lực của mình. Năng lực của tẩu thế nào, chính tẩu là người rõ nhất.

...

Mái tóc đung đưa. Thừa Kim Oanh cùng Tăng Chí Vĩ đi vào Tùy Lâu Cung. Trên sân rất nhiều người hầu, thái giám đứng hai bên. Thừa Kim Oanh đường đường chính chính bước giữa. Hai bàn tay đặt lên hai cánh cửa, dùng lực đẩy mạnh cửa, bước vào và hét lớn:

- Ta về rồi.

Người bên trong ngồi vắt chéo chân. Tay chống cằm:

- Hoàng hậu, mừng nàng đã về. Trẫm đợi ở đây từ chiều - Lời này nói theo kèm một nụ cười rạng rỡ.
 

Nhận xét