Lăng Kính Hoa chạy vội vào phòng như thể sợ hoàng huynh sẽ làm gì hoàng tẩu của mình. Lăng Chí Dương với sự xuất hiện đột ngột làm ba người trên giường hơi hoang mang. Thừa Kim Oanh nhớ lại, người này chính là thủ phạm của mớ hỗn độn hôm qua.
- Hôm qua trẫm quên nói với đệ. Trẫm không cho phép. Người kia là nương tử của trẫm, không cho phép ai tự tiện mang đi đâu cũng được.
Lăng Kính Hoa cũng là cạn lời với người này. Hôm qua ai là người đứng nhìn nương tử của mình trong biển lửa, vậy mà hôm nay lại đứng đây tuyên bố không cho ai tự ý mang đi. Nực cười. Thừa Kim Oanh tai nghe mà thấy mấy lời vừa rồi nghe thật nổi da gà da vịt, nàng lên tiếng:
- Thần thiếp không tình nguyện
- Trẫm đây không cần sự tình nguyện của nàng - Nói rồi Lăng Chí Dương đi đến cạnh giường bế nàng lên, đường đường chính chính ra khỏi cửa.
Vị Hoàng thượng này là muốn chọc tức người hôm qua chọc tức mình. Lăng Kính Hoa cho hộ vệ cứu Thừa Kim Oanh sau đó ngang nhiên đưa người về phủ. Ngay hôm sau, Lăng Chí Dương trực tiếp cưỡi ngựa đến cửa Yên Vương Phủ để cướp lại người.
Ngựa lao đi. Trên đường đi, Thừa Kim Oanh hai tay giữ chặt tà áo, không dám ôm eo người trước mặt, ai mà biết được người thần kinh này sẽ làm gì. Cũng vì lẽ đó, mỗi lần ngựa nhảy hay rẽ là mặt và người nàng đập dồn dập vào lưng Lăng Chí Dương.
Nhận thấy sự bất ổn này, Lăng Chí Dương thắng ngựa gấp. Sau đó nhảy xuống, rồi lại leo lên, chỉ là lần này là lên ngồi phía sau, để cho Thừa Kim Oanh lên phía trước không quên nói mấy lời, giọng điệu cao ngạo:
- Nếu đường đi không được ổn định, nàng có thể ôm cổ ngựa. Thế nhé?
- Ôm...cổ ngựa? Như thế ngựa lao đi kiểu gì?
- Hử? Sao trẫm không nghe ai bảo tuấn mã của mình có tật ở chân, không chạy được mà phải chạy bằng cổ nhỉ?
Lời này có thể vặn lại sao? Ngựa lại tiếp tục lao về phía trước, càng tiến gần hơn đến Hoàng cung. Rồi về đến nơi.
Thừa Kim Oanh định trèo xuống thì bị giữ lại, phía sau truyền đến mấy lời:
- Định đi đâu? Nàng còn nơi nào để về sao?
Thừa Kim Oanh gò má bị giật giật, việc nàng không có nơi nào để về là tại ai chứ? Còn chưa kịp nghĩ xem nên kiếm nơi nào để trốn đến, ngựa lại lao đi.
Thái Bình điện - Tẩm cung của Hoàng đế...
Thừa Kim Oanh ngồi trên ghế, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Lăng Chí Dương cũng ngồi trên ghế, nhìn nàng. Cuối cùng vẫn là hắn lên tiếng:
- Nàng đường đường là mẫu nghi thiên hạ, có thể để nàng qua đêm tại Vương phủ của đệ đệ trẫm được sao?
- Về cơ bản, đã nghỉ qua đêm ở đó rồi.
Lần này Lăng Chí Dương bị chọc tức một chút đến á khẩu. Thừa Kim Oanh đã ngẩng đầu lên, đánh liều hỏi người trước mặt một câu:
- Phải qua đêm ở Yên Vương phủ cũng vì có người đốt tâm cung của thần thiếp không phải sao?
Hoàng hậu này cũng thật mạnh miệng, Lăng Chí Dương dốc hết nhẫn nại hỏi lại cho giống một cuộc đối thoại văn minh.
- Hoàng cung thiếu chỗ?
- Là thiếu quyết tâm. Lúc đó thần thiếp ngất đi, nếu có người muốn giữ lại ắt giữ lại từ đêm qua.
Là đang nói xéo Lăng Chí Dương. Hắn lại nghĩ, vị nương tử này đang giận dỗi mình, haizzz.
- Về chuyện này, kéo dài cũng vô nghĩa. Trẫm sẽ cho xây lại Tùy Lâu cung.
Thừa Kim Oanh trong lòng nặng nề thất vọng. Không hy vọng hắn sẽ xin lỗi, chỉ hy vọng sẽ có một lý do cho mấy hành động hại nàng suýt về với tổ tiên đêm qua. Sau đó lên tiếng, mặc kệ những lời tiếp theo có thể phạm tội khi quân phạm thượng:
- Tính mạng của thần thiếp có giá trị rất cao. Thần thiếp cần biết lý do tại sao tính mạng của mình lại bị đùa cợt như đêm qua chỉ vì một cơn giận của bệ hạ.
Lăng Chí Dương lại một phen á khẩu. Hắn đã nói sẽ xây lại Tùy Lâu cung, vị này còn muốn nhiều lời? Thật không biết trời cao đất dày. Biểu cảm tiếp theo trên gương mặt hắn là loại biểu cảm ít khi người khác được nhìn thấy. Mắt hắn nheo lại, môi chậm rãi mấy máy:
- Muốn biết lý do? Được. Lý do là hôm qua sứ giả nước bên cạnh đối thơ với quan triều đình, triều đình thua thảm. Tùy Lâu cung là nơi trút giận của trẫm. Đã rõ chưa?
Thừa Kim Oanh thấy tức lồng ngực, hít thở không thông. Vị Hoàng đế này trút giận cũng nhân hậu quá rồi, sao không đốt tập thể các cung khác đi? Đốt một cái có phải hơi ít rồi không?
- Thua là do quan triều đình (ngu), hậu cung vẫn không được tham gia chuyện triều đình, triều đình có vấn đề gì lại trút giận lên hậu cung? Còn nữa, ngân khố có nhiều quá thay vì đốt đi xây lại thì chăm lo đời sống bách tính có phải hơn không? Cuối cùng, bệ hạ đem tính mạng của người khác ra đùa nghịch như vậy, người cũng là quá ấu trĩ rồi.
Hoàng hậu mắng hoàng đế. Một màn này xem không khỏi căng thẳng cùng kịch tính.
- Khi quân phạm thượng.
Thừa Kim Oanh thầm nghĩ lời vừa rồi là quá thừa thãi. Nàng sớm không còn quan tâm lễ nghi phép tắc nữa rồi.
- Tội này đáng chết. Nhưng sao có thể dễ dàng như vậy chứ? Ha, nàng mắng trẫm quá hay rồi. Người đâu?
Một tên lính chạy vào, chuẩn bị nhận lệnh.
- Đưa Hoàng hậu đến lãnh cung. Chuẩn bị đưa người đến Ngũ Sơn trại, tối nay lập tức khởi hành.
- Rõ.
....
Ta được "mời" đến nghỉ tại lãnh cung từ mờ sớm đợi đến tối đợi sau khi nha hoàn chuẩn bị hành lý sẽ lên đường đến Ngũ Sơn trại gì đó.
Lãnh cung đang yên tĩnh từ ngoài vào trong, cửa bị mở ra, Tăng Chí Vĩ chạy vào.
- Hoàng hậu
- Hử? - bộ dạng của ta vốn đang nằm nhàn hạ phải bật người trở dậy.
- Yên Vương đã ở Thái Bình điện, nói chuyện với Hoàng thượng.
Mẹ nó. Việc này rất nhanh đã tới được Yên Vương phủ. Lúc này ta đang lo lắng hình tượng thiếu nữ dịu dàng của ta trong mắt Lăng Kính Hoa bị dập nát thay vào đó là một nữ nhân hỗn xược sắp bị đày ra biên giới.
- Bây giờ ngài ấy đã quỳ trước Thái Bình điện xin Hoàng thượng ân xá cho người.
- Tên ngốc này...Ngươi lập tức chạy đến Thái Bình điện khuyên ngăn Yên Vương. Lệnh vua đã phán, không thể thay đổi. - Tăng Chí Vĩ chạy đi. Lòng ta như lửa đốt
Ta đem mấy chuyện đấu khẩu với Hoàng thượng ôn lại một lần. Ta là bên có lý hơn nhưng không hề mong muốn lời nói lại làm liên lụy đến kẻ khác.
Buổi trưa có người mang thức ăn vào chỗ ta. Câu đầu tiên lập tức hỏi chuyện của Yên Vương:
- Sáng nay Yên Vương ở trước Thái Bình điện mà quỳ xuống. Hiện tại ra sao rồi?
- Bẩm Hoàng Hậu: Yên Vương đã hồi phủ.
Ta chỉ đợi có thế mà thở phào. Nha hoàn kia nói tiếp:
- Hoàng hậu, xe ngựa, hành lý mọi thứ đã chuẩn bị xong. Người sẽ lên đường sớm hơn dự kiến. Hoàng hậu nên nghỉ ngơi sớm để chuẩn bị lên đường.
Nói rồi người cũng đi mất.
Ngay buổi chiều, ta đang ngồi trên xe ngựa chuẩn bị ra khỏi Hoàng cung. Hành tư trang chỉ có một hòm y phục. Xe ngựa và một phu xe. Ta nghe thấy tiếng người ta giục ngựa lên đường.
Không nhịn được mà vén tấm rèm che, ta ló đầu ra bên ngoài. Trong tầm mắt ta là các cung, điện. Phía xa hình như có một thân ảnh, hình như là đứng tiễn người.
Nhìn cảnh náo nhiệt ở kinh thành thế này cũng không nỡ chia xa. Đường đến Ngũ Sơn trại cách kinh thành gần hai chục dặm về phía Đông, khó tránh trên đường đi băng qua núi núi rừng rừng, trùng trùng điệp điệp. Đoàn xe gồm ta và phu xe phải dừng chân nghỉ ngơi tính đến lần này là bốn lần. Tranh thủ thời gian ta đến gần lân la hỏi chuyện hắn:
- Đường còn xa không?
- Còn độ hơn hai dặm nữa - hắn nhàn nhạt trả lời
Đó là một người độ tuổi rơi vào độ tam tuần. Dáng người mảnh khảnh, chiều cao cân đối. Khuôn mặt mang mấy phần cau có. Hận đường đã xa trời còn nắng. Ánh mắt hắn nhìn tứ bề giống như ngắm cảnh, nhưng cũng giống như tìm kiếm thứ gì?
Xe ngựa tiếp tục đi. Chưa đến nơi đã thấy nhớ nhà a. Mà nhà là cái nào nhỉ? Là Tùy Lâu cung đã thành tro hay nhớ cả cái kính đô phồn hoa ấy? Ta cũng không biết.
Ta lấy một hai sợi dây, làm một vài thao tác cuộn, cuốn, buộc (cột) là rèm che trước cửa đã gọn gàng, tầm nhìn rộng mở. Chán quá hóa nói nhiều, ta lại hỏi hỏi người phía trước đang điều khiển ngựa:
- Không biết đằng ấy tên họ là gì, để tiện xưng hô nhỉ?
Đối phương im lặng một chút, là thấy phiền không muốn tiếp lời hay ngại nói tên nhỉ? Ừm...có thể là cả hai. Sau đó hắn trả lời:
- Tiểu nhân tên Trịnh Tồn
- Tồn trong ôn tồn nhỉ? Thảo nào ta thấy ngươi từ lúc khởi hành luôn lời ít ý nhiều.
- Nương nương quá lời.
- Ây da ta sớm đã quên mình là Hoàng hậu rồi.
Lại im lặng. Ta còn tưởng cuộc đối thoại vô tri này sẽ kết thúc ở đây, không ngờ đúng lúc ta định chui lại vào trong xe, Trịnh Tồn lại lên tiếng:
- Nghe nói đến Ngũ Sơn trại còn có nhiều thành phần quý tộc thậm chí cả hoàng tộc nhưng đều phải âm thầm mà sống, không lộ danh phận. - Hắn đã cởi mở hơn
- Hử? Tại sao?
- Vì Ngũ Sơn trại bên ngoài là một sơn trại bình thường nhưng bên trong lại là một trong những cơ quan quân sự tuyệt mật của nước ta.
- Có vô lý quá không? Hoàng thượng lại đưa ta đến nơi liên quan đến quân sự đất nước?
Trịnh Tồn quay đầu lại một chút, ánh mắt vẫn hờ hững nhưng nghiêm túc, nhìn ta mà nói:
- Vì Ngũ Sơn trại còn có một số nhà lao dành cho phạm nhân.
Hoàng thượng đến giờ phút này vẫn ưu ái cho ta quá chứ. Nhốt người vào nhà lao ở đồng bằng bằng phẳng chán rồi nên đưa lên núi cho thú vị a.
Nhận xét
Đăng nhận xét